Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. Xin bạn ra mặt đi, để tôi tin chắc đã có người như bạn mà từ trước tôi chưa được gặp. Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.
Cũng chẳng cần sách. Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Nếu bạn không ra mặt thì tôi xin tiếp tục chuyện trò với những bạn đang lo âu, phiền muộn của tôi, với vô số tâm hồn đương bị ám ảnh, đau đớn vì năm này năm khác cứ trôi, trôi đi, trôi đi mà chưa tìm ra cách cho đời sống trơn tru.
Bạn xanh xao và mệt nhọc. Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong. Tới nơi ông thường phải đợi xe.
Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.
Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi. Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho. Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.
Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Tôi không cần biết bạn tập trung tư tưởng vào cái gì, miễn bạn chịu luyện cái bộ máy suy nghĩ của bạn là được.
Ở trên tôi đã có dịp nói đến khoảng thời gian mênh mông là 44 giờ từ 2 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Nhưng nếu không thể thu xếp sao cho số vốn 24 giờ một ngày đủ chi phí về thời giờ thì đời ta nhất định phải lúng túng.
"Sống 24 giờ một ngày" của Arnold Bennett là loại cẩm nang hướng dẫn việc lập chương trình hoạt động trong ngày, với những ý kiến thiết thực rút từ kinh nghiệm sống của tác giả, cách đặt vấn đề tương đối dễ hiểu và có tính chất đại chúng, khiến mỗi người đọc có thể tiếp thu và ứng dụng cho mình mà không sinh nản lòng từ buổi đầu. Kiên tâm thì không khi nào thất bại. Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương.
Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn. Bạn làm việc quan trọng đó lúc nào? Theo tôi lúc thích hợp nhất là lúc đi từ sở về nhà. Mà công ty bắt ông đợi mỗi ngày 2 lần mỗi lần năm phút, chính là bắt ông chịu thiệt như vậy.
Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Con đường tới thành La Mecque vốn vô cùng khó khăn, gập ghềnh và đáng buồn nhất là không bao giờ tới đích được.