Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Và bon chen không bẩn, không ác.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Nhà văn nhắm mắt lại. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Bây giờ là 12h26 đêm.
Có thể phơi phới niềm tin. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Chắc mẹ không đi được một mình. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Có người cười toe toét.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.