Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Nhiều điểm rất giống tôi. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Khán giả sôi động phết. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Bố mẹ con cũng buồn.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Không hút là không hút. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Mất cái giấc mơ đấy. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.