Có thể vào cuối buổi chiều, số nô lệ còn lại sẽ bị bán cho người mua nô lệ của nhà vua. Cách đây không lâu, có một chàng thanh niên tìm đến tôi để vay tiền. - Tôi chẳng có nổi hai đồng bạc nào để cho anh mượn, dù anh là người bạn thân nhất của tôi.
Những người này cho biết, do vương quốc đang bị giặc đe dọa bao vây mà lương thực trong thành không có dự trữ nhiều, nên họ mua gia súc, gia cầm thay thế. - Ông bảo lúc đó ông đang bị xích à? – Hadan Gula ngạc nhiên hỏi. Tuy nhiên, vua Nabopolassar đã mất trước khi nhìn thấy công trình hoàn tất.
Mặt khác, ông mải tính toán xem nếu với kết quả như thế thì một năm sau ông sẽ kiếm được bao nhiêu tiền và cần bao nhiêu năm ông mới chuộc được sự tự do của mình. Ngươi hãy triệu ông ấy đến gặp ta vào ngày mai. Zabado vội vàng nhét ngay vào miệng, ngốn ngấu như một con vật đói khát lâu ngày.
Do vậy, ông bắt đầu đi ra phía ngoài thành để mời những tên cai quản nô lệ mua bánh. Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa. Các bạn có thể vay tiền hoặc sử dụng số tiền tích góp để xây nhà.
Họ mới có đứa con trai đầu lòng rất kháu khỉnh. - Anh đừng nói như thế chứ Zabado! – Megiddo cãi lại. Ông ấy bảo sẽ đến Phoenici, ở cách đây rất xa để mua những đồ trang sức quý hiếm, sau đó đem về bán lại với giá cao hơn.
Vì vậy, anh ta quyết định rủ nhiều người bạn cùng góp vốn đầu tư. Còn nếu ông chủ không đi đâu cả, anh chỉ việc nằm nghỉ ngơi và gặm cỏ non suốt ngày. Trên lưng mỗi người là một túi da dê đựng đầy nước.
Không khí buổi sáng thật mát mẻ. Bởi vì, từ đây anh có thể mua nhà cửa, đất đai, gia súc, lạc đà, ngựa, xe ngựa… Những điều này có thể suốt cuộc đời làm lụng vất vả của mình, anh chưa chắc có thể mua được. - Nhưng chúng ta không biết cách người khác làm ra vàng như thế nào để bắt chước làm theo? – Kobbi thắc mắc hỏi.
Điều này khiến cho tôi thích thú và tập trung nỗ lực làm việc nhiều hơn. Vừa lúc đó, trong không trung chợt có tiếng chuông vẳng lại. Dạy anh ta làm việc đã khó, nhưng làm thế nào để uốn nắn tư tưởng, điều chỉnh những thói quen ăn chơi, tiêu xài phung phí của anh ta lại càng khó hơn.
Nhưng tuyệt nhiên không có ai mời anh một miếng nào. Xin cám ơn cả hai người, chúng ta hãy tới Damacus, tôi rất muốn mời cậu hợp tác làm ăn với tôi. Ông chủ không còn tiền để mua ngũ cốc và mật ong, cũng không có tiền để trả nợ người cho vay tiền.
Ông rất muốn có những bộ lông như thế để dệt thảm. - Chao ôi! Người xưa đã nói đúng, những kẻ khờ khạo đều cần phải học cả! – Ông Algamish thốt lên. - Bây giờ ông hãy cho tôi biết điều mà ông đã hứa – Tôi nói với ông Algamish khi ông ta đến lấy các thẻ đất sét.