Haney tự cứu mạng mình thì bạn cũng có thể nhờ nó mà giải quyết được ít nhiều lo lắng của bạn, phải chăng? Cũng có thể nó giải quyết cho bạn một vài vấn đề khác mà từ trước bạn cho rằng không có cách nào giải quyết được, biết đâu chừng? nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Chúng tôi trân trọng tặng nó cho hết thảy những bạn đương bị con sâu ưu tư làm cho khổ sở trằn trọc canh khuya, tan nát cõi lòng.
Ông William Bolitho, tác giả cuốn Mười hai người thắng Thần tóm tắt nguyên tắc trên này như vầy: "Điều cần thiết ở đời là không phải biết lợi dụng những thắng lợi. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống. Nỗi ưu tư, bộ thần kinh căng thẳng và những cảm xúc hỗn loạn là ba nguyên nhân chính của sự mệt nhọc.
Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói. Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa. Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả".
"Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Như vậy, tất nhiên họ thiếu thốn, thành thử bây giờ họ không sung sướng bằng lúc trước, vì họ đã xài quá lố từ khi lợi tức tăng lên". Tôi cũng đã khuyên một nhà sản xuất phim ở kinh đô chiếu bóng Hollywood áp dụng phương pháp này.
Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá. Lệnh rằng tôi phải coi một bọn năm người khiêng chất nổ vào khoang thứ năm trong chiếc tàu của chúng tôi. Nhưng Berlin lại chân thật khuyên rằng: "Đừng làm việc đó.
Bà đưa ra một chiếc bánh làm mẫu. Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy". Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô".
Nhưng đến năm 71 tuổi thì bà nghèo khổ - không còn đồng nào hết. Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. Thì quả như lời tôi đoán: Vị bác sĩ ở nhà thương mời chúng tôi lại gấp.
Một sàn gỗ cứng còn làm khoan khoải hơn là đệm lò so. Hồi ấy tôi là giám đốc một công ty bảo hiểm nhân mạng ở đó. Nhà bác học trứ danh Pasteur, đã nói về "sự bình tĩnh tại các thư viện và các phòng thí nghiệm".
Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường". Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh. Chẳng hạn, muốn trông một quyển sách, tôi phải cầm đưa lên tận mắt bên trái và đưa hết con ngươi sang phía tả".
Nếu sau khi đã lập ngân sách một cách khôn khéo mà bạn vẫn còn thấy không đủ tiền tiêu tới cuối tháng, bạn có thể theo một trong hai cách sau: Hoặc rầy la, quạu quọ, phàn nàn, hoặc làm việc để kiếm thêm ít tiền ngoài nữa. Nhưng lạ nhất là tôi đã khỏi hẳn bệnh. Nhưng khi ông cố gắng làm cho người này vừa lòng thì lại làm người khác mất lòng, sau ông mới khám phá ra rằng: "Càng tìm cách tránh chỉ trích, lại càng làm cho nhiều người ghét".