Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Không lại phản tự nhiên quá. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.