Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.
Tôi cười khùng khục trong họng. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Em chỉ thích những anh nho chín. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Tớ không biết và tớ cũng biết.