Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Các nhà chính trị Đức hoảng sợ. Tất nhiên là tôi không muốn trả giá đó.
Cháu sành và có óc thẩm mỹ. Nhưng phải có một người chịu trách nhiệm trong vụ này chứ? Nếu ý của ông hay, thì xin ông vẽ bản đồ án khác đi; tuy tôi đã bỏ ra 2. Thế là chúng tôi bỏ câu chuyện đó và tôi bắt đầu tả những cái tốt, khéo của xe cam nhông Bạch Xa của tôi.
Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!". Chính là văn sĩ Anh Charles Dickens. Ông giàu có nhờ giọng êm ái, ôn tồn, thân mật của ông.
Nếu ông để tay ông vô nước nóng 46 độ, ông có thấy muốn bỏng tay không? Mày phản đối người ta mà như tát nước vào mặt người ta vậy. Tất cả thuật của ông - mà bây giờ người ta gọi là "phương pháp của Socrate" - là đặt những câu vấn làm sao cho kẻ đối thủ chỉ có thể đáp "có" được thôi.
Lần thứ tư, trước khi về nhà sứ giả đã nghiễm nhiên thành một Hội viên danh dự trong "Hội bảo trợ những người dùng điện thoại", mà ông đó mới sáng lập. Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ. Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi.
Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Cho nên chỉ có mỗi cách dẫn dụ người khác theo mình là lựa cách nói sao lời yêu cầu của mình hạp với sở thích của họ và chỉ cho họ cách đạt được sở thích đó. ở Hollywood, kinh đô hát bóng, những cuộc tình duyên thật bấp bênh, đến nỗi Công ty bảo hiểm Lloyds ở Luân Đôn phải "chạy".
Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết. Các bạn thử tưởng tượng: Theo đuổi ông ấy bốn năm trời mà chẳng kết quả chi hết. Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy.
Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Khi ông về rồi, tôi nhiệt liệt khen ông. Nơi đó kêu là Lâm viên (.
Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng. Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm.
Ta cho một hội thiện 500 quan ư? Có chắc là hoàn toàn không vị lợi không? Không. Nếu các bậc tiền nhân không có thị dục trở nên quan trọng đó, thì văn minh không có và chúng ta cũng chỉ như loài vật thôi. Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà.