Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Trông cậu buồn cười quá. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Đây là một sự tham lam. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Có điều, con đường thì khác.