Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe.
Bao người làm được sao mi không làm được. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Rồi lao đầu vào sáng tác.