Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Làm gì có lí do gì mà khóc. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Nó vẫn còn hoang dã.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.
Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.