Tất nhiên là mệt mỏi. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. - Tôi rất mừng vì điều ấy.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Định kiến tàn sát sự phong phú. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Tôi cười khùng khục trong họng. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.