Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Tôi thôi xúc động rồi.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Chả biết đường nào mà lần.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Vứt béng cái chuyện này đi. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Bởi bạn là người sòng phẳng. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Họ kinh doanh khách sạn.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Lải nhải cũng là chơi.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.