Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Rồi bảo cảm ơn ta đi.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Không hút là không hút.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Cô không dám nhìn vào ai. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Vậy mà tôi đang viết. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.