Nhưng nhiều người gọi ông ấy là một tổng thống vĩ đại. Vị khách té cái rầm ngay giữa phòng thu, bởi ông là một linh mục Catholic. Danny đã khóc ngay trong phòng thu thanh.
Và tại sao họ có một vốn tri thức lớn. Sau hết, chắc tang lễ là điều không ai muốn nhưng chúng ta vẫn phải đến đó vì cùng một lý do như nhau: chúng ta yêu người bạn, người thân của chúng ta. Người nói quá nhiều sẽ bị nhàm chán, hoặc có thể phải trả một giá đắt: Đánh mất sự tín nhiệm.
Đặc biệt là những chuyện mà gia quyến không hề biết về người đã mất, thì đây là dịp để bạn có thể chia sẻ với họ những kỷ niệm quý báu ấy. Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó.
Tức mỗi lần ngước mặt lên, bạn nên nhìn một nhóm khán giả khác, để tất cả mọi người đều biết rằng bạn quan tâm đến họ. Don nói nhỏ với Sinatra: Vỗ mạnh hơn cho tình cảm vào, Sinatra. Khủng khiếp là, ba đứa chúng tôi được cử ra làm đại diện ban tang lễ bởi cầm đầu trong cuộc vận động quyên góp vì Moppo.
Ngày 9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói. Chỉ cúi đầu trước danh dự và nhân cách tốt!. Thế mới biết trong buôn bán thì cách nói khôn khéo có ý nghĩa rất quan trọng.
Không biết lúc đó anh ấy có điều gì bực bội hay phiền muộn, không hiểu anh ấy có thích chương trình này hay không? Anh ta đã ăn tối hay chưa? Tóm lại là tôi không thể đoán được lý do là gì mà sự thể lại ra thế này: Nếu là người lãnh đạo, bạn phải quán xuyến mọi thứ và một trong những vấn đề quan trọng là phải tạo một mối quan hệ tốt với cấp dưới. Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua?
Bạn sẽ ghi điểm hơn nhiều nếu chỉ nói khi nào cần thiết, nếu những lời nói của bạn bao giờ cũng tinh tế và sâu sắc. Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó. Tôi đã chọn đúng đề tài để nói.
Dù thế kỷ 21 có mang lại cho chúng ta những thành quả khoa học kỹ thuật hiện đại như thế nào, thì những từ đầu tiên trong cuốn sách này vẫn là sự thật: Chúng ta cần phải nói. Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng. Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó, không gượng gạo.
Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất là những lúc bắt đầu. Chỉ cần nhấn nút lần nữa là tôi có thể xử trảm anh ta. Vấn đề này thuộc lĩnh vực pháp lý, tôi không muốn bàn luận sâu về nó.
Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói: Cám ơn Jim. Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Vòng đua thứ ba diễn ra không có gì thay đổi.