Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Cái đó phải tự do chứ ạ. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật.
Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.