Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Ôi, thói quen của con người. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.