Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Còn quá nhiều điều để viết.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Mân mê hoài cuốn anbum. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Không chung chung như những nhà mị dân. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Mà lại nghĩ về con người.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.
Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.