Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Con mèo lại sán vào tôi. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Xã hội loài người thì phải như thế. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Từng trang, từng trang… Mua để đến những giờ bỏ học.