5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.
Thế đã là tốt lắm rồi. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Ngôn từ không có gì mới. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.
Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Như một người đồng sở hữu biết điều.