Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Bạn lại cười một mình. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.
Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Nói thì hay mà làm thì rất dở.