Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Và lại thấy quyển sách bị xé. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.
Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Chúng ta có hai cái rỗng.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Cớ gì mà không dám nói. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.