Chỉ những việc nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường làm. Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác mướn được? Ông Farrell nói: "Trước kia, nếu gặp trường hợp đó, tôi đã chạy lại kiếm người mướn nhà, biểu ông ta đọc kỹ lại thể lệ trong tờ giao kèo.
Và ngạc nhiên làm sao, ông ưng liền, lại còn cho tôi nhiều hơn số tôi muốn nữa. Kết quả cuộc điều tra đó là một sự tiết lộ bất ngờ về đời sống đau thương trong những cuộc ái ân của họ. Có biết bao việc nên làm, hơi đâu bắt kẻ chung quanh ta phải nghe ta kể lể những đức tính, những thành công của ta.
Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước. Khi nào gặp Ngài Tổng thống, tôi sẽ chê Ngài chỗ đó".
Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A. Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi.
Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ. Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi". Tái Bút: Có lẽ ông muốn biết đoạn trích sau này trong tờ báo Blankville và muốn truyền thanh nó trong đài của ông".
Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở. Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì thật là tốt lắm. Những sách ông viết về nó được hoan nghênh nhiệt liệt và dịch ra mười hai thứ tiếng.
Điều đó quan trọng lắm. Một lần, tôi diễn thuyết trước máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott, tác giả cuốn "Các tiểu thư". Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được.
Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích. Cuốn này phải là kim chỉ nam của bạn trong sự giao thiệp với người. Các ông giám đốc khám Sing Sing không giữ chức lâu bao giờ.
Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Nhưng tôi tự nhủ: "Anh Emile, anh đợi khi nào tôi gặp anh, tôi sẽ cho anh một trận".
Nhà thương đó muốn mở một phòng chiếu quang tuyến tinh hảo nhất trong nước Mỹ. Cha đã đòi hỏi con nhiều quá. Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ.