Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh! Nếu như cảm thấy rằng người khác muốn nghe những ký ức, một kỷ niệm hay một câu nói trước đây của người quá cố, thì hãy kể lại. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát.
Những que kem bốc khói và công viên Saratoga thật tuyệt vời. (Bạn có biết Jeanette MacDonald? Cô ca sĩ nổi tiếng này cùng Nelson Eddy lập thành đôi song ca được mến mộ nhất nước Mỹ trong thập niên 1930-1940). Ông bầu của đội bóng chày NewYork Yankee, Casey Stengel, vốn nổi tiếng là một người có nghệ thuật nói mơ hồ.
Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời. Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc. Chúng làm đắm tàu thuyền của ta.
Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được. Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì? Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo.
Ở cơ quan, bạn thường nói chuyện với họ về những vấn đề gì? Có thể đánh giá họ làm việc như thế nào, hay là họ nên làm cái này, cái kia ra sao… Dĩ nhiên bất cứ người lãnh đạo nào cũng muốn cấp dưới của mình làm việc có hiệu quả. Ấy vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy chuyện này có lý.
Khi thấy được điều đó, ngay lập tức tôi có thể lái câu chuyện về quá khứ. Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua? Tôi có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: Xa lộ thông tin.
Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không? Sang đầu hiệp hai, chúng tôi được cứu hộ với một tờ sơ đồ trận đấu.
Việc dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người nói đối với xã hội nói chung. Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Tôi không dè dặt đâu và nếu chịu tiếp chuyện với tôi, bạn sẽ thấy tôi cởi mở lắm đấy.
Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào. Chỉ cần nhấn nút lần nữa là tôi có thể xử trảm anh ta. Tôi nghĩ đây là câu hỏi hết sức tuyệt vời.
Lũ lụt ở miền Tây, băng tuyết lở ở miền Đông, rồi động đất, hạn hán, cháy rừng… Nếu không thích nói về thiên tai đang diễn ra trên thế giới thì bạn có thể khơi mào ngay hiện tại. Để hồi tưởng lại về lúc sinh thời của người quá cố. Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick.