Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Họ còn bất lực hơn nữa. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.