Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Thà tát mình còn hơn. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Anh đang hạnh phúc. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Ông cụ rất phấn chấn. 000 đồng, bớt 1000 còn 34.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.