Có thể chúng ta không nhận ra điều đó nhưng thật ra,giờ đây chứng ta đang nằm trong một phần của một kế hoạch xuất phát từ sự bại trận của nước Nhật Ngày hôm sau, suýt chút nữa tôi bỏ học. Để thoát khỏi sức ép của cuộc đấu tranh chính tri sau đó, ông đã đến Hongkong, sự chuyển đổi địa bàn này hóa ra lại may mắn.
Tất cả những điều này rất dễ hiểu vì bạn đã bị tổn thương về mặt cảm xúc. Và thật ngẫu nhiên, trong khoảng thời gian đó, tôi được một vài nhân viên cũ, những người đã tự mình thành lập một công ty buôn bán trực tiếp trước đó 2 năm, mời tham gia. Chào đời vào đầu thập niên 1910.
Thế nhưng nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm việc làm thì ai là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng . Nhưng tôi biết được một điều, đó là những gì mà quyển sách ấy đã đề cập đến. (Nếu họ muốn học cao hơn họ phải tự trang trải học phí)
Bà rất kinh ngạc và tự hỏi là làm thế nào mà một người có thể kiếm 100. Thấy không có gì tiến triển ở Lào, ông quyết định theo cha xuống phương nam để khởi đầu một công việc mới. Tôi dặn một người bán hoa mỗi ngày đều đặn giao cho cô ấy một bông hồng.
Chúng tôi luôn phải ăn những mẩu xương và thịt heo thừa mà cha tôi bán không hết trong ngày. Không hiểu sao cuộc hôn nhân của cô đầy nước mắt và cảnh cô đơn. Nhà phiệt tài đầy quyền lực và là nhà từ thiện.
“Bí mật của thành công không phụ thuộc vao kết quả, vậy hãy làm hết sức mình và hãy để cho kết quả tự “chăm sóc” lấy chính nó. Bà hoàn toàn mất trí, toàn bộ số tiền kiếm được đã tiêu hết. Ông còn được trao tặng giải thưởng viên chức năm 1998 và năm 1999 – giải thưởng do ban giám đốc bảo hiểm nhân thọ , tổ chức dành cho đoàn thê người Thái , do chính ông Wuthichai Sanguanwongchai, thứ trưởng bộ công nghiệp Thái Lan trao tặng.
Không gì trên thế giới có thể thay đổi nó được. "Bạn không cần phải xấu hổ khi làm một kẻ thất bại như Christopher Columbus". Ngay sau đó , ông bắt đầu xây dựng lại nhà máy và không lâu sau ông chế tạo ra máy hát đĩa.
Hết sức bình tĩnh,ông cất mẩu tin nhắn vào túi ,hoàn thành bài diễn văn của mình rồi lập tức lao về nhà để nhìn lại lần cuối khuôn mặt của người vợ thân yêu. Khi không xin đủ thức ăn, cha ông sẽ chửi rủa và đánh đập ông, ông phải lấy thức ăn dành cho cả chó và thậm chí uống cả nước cống bởi vì nếu xn không đủ, cha ông sẽ đánh đập ông. Ông được gửi đến trường nội trú học, một trong những ngôi trường nổi tiếng tốt nhất ở Banwgkok.
Bức ảnh được tác giả chụp vào ngày Thống nhất lãnh thổ ,01/02/1997 Thay vì quan tâm đén nguyên nhân, chúng ta chỉ nghĩ đến kết quả. “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả.
Dương như, phương châm ngày nay của chúng ta là “ Hối hả, Lo lắng, An táng”. Chúng tôi chẳng biết gì về kế toán, tài chính hay tiếp thị. Để phụ giúp cho mẹ, Coring dù còn vị thành niên đã tìm đủ mọi cách để tìm việc làm trong kì nghỉ hè.