Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Nó tan chảy, tan chảy.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Êm dịu và hoang vắng. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Vẫn chứng nào tật nấy. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Đó cũng là một thứ trói buộc. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.