Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Mệt sao cháu còn đi chơi. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Đang định đứng lên đi ăn. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Người ta, người ta lấy đấy chứ. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo.
Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh.