Phải ngăn những đợt sóng oán hờn ấy lại, diệt con sâu ưu tư đó đi, nếu không, nó sẽ diệt ta mất, chẳng sớm thì chầy, ta sẽ sinh ra cáu kỉnh, chán chường, đau tim, đau bao tử, mất ngủ, mất ăn, mắc bệnh thần kinh và loạn óc. Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ. Bạn nên nhớ rằng tinh thần ấy có thể làm cho hạnh phúc trong đời bạn tăng lên gấp đôi vì ta chỉ dùng phần nửa những đức tính của ta để làm việc.
Chính lúc ta được rảnh rang để hưởng vui thú trên đời và đáng lẽ được sung sướng thì nỗi buồn chán, lo lắng len lỏi vào tâm hồn ta. Ngón tay trỏ bên trái của tôi đeo một chiếc nhẫn, và khi nhảy, chiếc nhẫn móc vào đầu một cây đinh, ngón tay tôi đứt văng ra. Nếu bạn muốn đọc cuốn này cho có lợi nhiều nhất, bạn phải có một điều kiện cốt yếu vô cùng quan trọng hơn hết thảy các quy tắc.
Bà Ova Snynder cũng sẽ nói với ác bạn như vậy. Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Rồi thì dông tố ghê gớm nổi lên.
Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Phần đông họ để giấy má trên bàn, hàng tuần không ngó tới. Khi nào giá đường trên thị trường hạ thì ngược lại chất đường trong máu và nước tiểu y cứ tăng lên.
Làm như vậy mà có thể thay đổi luôn được cả đời bạn nữa thì cũng bõ công lắm chứ! William James trong bài tuỳ bút Kinh nhật tụng về đạo xả hơi nói: "Sự căng thẳng, hấp tấp, lăng xăng, hổn hển, cuồng nhiệt của đời sống người Mỹ. "Ta thương người tức là rất thương ta". 000 Mỹ kim một năm, chín phần thì kiếm được đủ sống một cách chật vật, còn chín chục phần thì thất bại hoàn toàn sau 12 tháng.
Không nói được, anh viết vào một miếng giấy hỏi xem anh "có thể qua khỏi không?" Viên y sĩ trả lời "được". Tôi nổi điên, chống cự lại, sinh ra mất ngủ, khiến đời tôi thành cảnh địa ngục. Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).
Giê Su nói: Thiên đường ở trong lòng ta". Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M. Cách đó trái hẳn với quy tắc hướng dẫn, vì phải xét đủ những điều kiện vật chất, xã hội, kinh tế ở chung quanh ta mới được.
Trong đoạn cuối bài diễn văn đó, ông nói rằng, cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hái của ta tập trung vào công việc hôm nay. Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh. - Này Jim Grant, từ trước tới nay, anh đã mua bao nhiêu toa trái cây rồi?
Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước. Vậy còn ưu tư nỗi gì nữa?". Tôi thấy rõ chân tướng của tôi mà giật mình: thì ra bấy nay tôi cứ muốn thay đổi cả mọi vật trong vũ trụ, trong khi chính đầu óc tôi muốn thay đổi.
Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng.