Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Đừng sa sầm mặt như thế. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Bạn có hai giọng chính. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Phải hết sức giữ gìn.