Nếu không xảy ra những rắc rối ấy, chắc tớ cũng chưa học được cách giao việc cho nhân viên sao cho hiệu quả. Anh vẫn đang đi đúng đường, vấn đề là anh chỉ đi hơi chệch một tí mà thôi. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James.
Khi lớn lên, mẹ của họ lập gia đình với hai anh em John Jones và John James vào cùng một ngày. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Và James sung sướng ngắm nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của vợ trong vòng tay mình.
- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Thảo nào họ cứ liên tục đạt và vượt chỉ tiêu, tinh thần thì sảng khoái và họ không bao giờ phải ở lại làm trễ. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác.
Theo Jennifer, cô ấy chỉ làm những gì cần phải làm. Tớ muốn xác định những điều cần cải thiện, phát huy những điều tốt đẹp và khen ngợi thành quả của nhân viên. Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James.
Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. - Đó cũng có thể là một lựa chọn. Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp.
Vì cậu đã ghi chú lại mọi thứ, nên khi cần cậu có thể tham khảo rất nhanh. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.
Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Đối với James, đó là một tuần làm việc tuyệt vời nhất kể từ khi anh nhận công việc mới.
- Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện.
Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Nhân viên của James cứ luôn miệng càu nhàu và cảm thấy bản thân họ lúc nào cũng phải chịu áp lực công việc rất lớn. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất.
Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. "Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". Nhân viên của anh cũng thay đổi, họ chuyển từ thái độ vị kỷ cá nhân, trốn tránh công việc sang cởi mở và hòa đồng với tập thể hơn.