cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.