Nếu chúng ta biết đem ra ánh sáng những tài năng sâu kín của những người ở chung quanh chúng ta, thì chẳng phải là ta chỉ dẫn đạo, cải thiện, phân phát họ mà thôi, ta còn cải tạo họ nữa. Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa". Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở.
Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người. Ông được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết thảy những công văn trong các sở. Chương Bốn Làm cho người ở chung quanh mình được sung sướng là điều dễ dàng
Trong lịch sử ít thấy những đại tướng có can đảm và đại lượng để tự nhận lỗi như vậy. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc. Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó.
Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác. Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông. Carnegie bèn đề xướng với Pullman hợp hai công ty lại làm một, dùng những lời quyến rũ vạch rõ những lợi chung của sự kết liên đó.
4- Biết nghe người khác nói chuyện. Ngài chỉ rất ôn tồn nói: "Ông đã làm vài việc mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được.
Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô cùng. Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được. Bạn sẽ thấy thiện cảm, nhiệt tâm và hảo ý chói lọi trong đoạn đó.
Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Một hãng lớn nọ, chế dầu thơm phái ông James B. nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết).
Ông có thể trở về Philadelphie. Ai chế giễu ông rằng dùng đồ lòe loẹt vô dụng đó để thưởng những người đã nhiều lần vào sanh ra tử với ông, ông đáp: "Loài người vẫn bị cai trị bằng những đồ lòe loẹt đó". Tôi đương lo lắng việc của tôi đây.
Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người. Lời khuyên đó không mới mẻ gì. Bengamin Fraklin hồi nhỏ vụng xử bao nhiêu thì sau này lại giỏi về được bổ làm sứ thần Hoa Kỳ tại Pháp.
Ông đã mất ăn hoa hồng hàng ngàn mỹ kim rồi mới hiểu được chân lý đó. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Sứ giả bình tĩnh nghe ông tướng quạu đó, để mặc ông tuôn ra những lời cay đắng ra cho hả lòng, và chỉ gật đầu tán thành và "mô phật".