Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Người lớn thì thật xa lạ. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Dù trái tim đương bề bộn. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Nhưng mà tôi bỏ học.
Hoàn toàn không ngái ngủ. Đó là hạn chế của bạn. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.