Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Cháu nói thế không đúng. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.