Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Bị nghi ngờ cũng đáng. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Lát sau tôi lẻn xuống. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Tôi tống vào thùng rác. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Hôm nay đi đâu? Không biết. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Có ai mất xe lại thế không. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.