Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.
Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Không hút là không hút. Có người cười toe toét.
Ra trường bác khao to. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.