Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn. Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp chọt một cái gì đó. Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời.
Ồ, đúng rồi, quả bóng! Một phong cách pha trộn và xoay theo tất cả những cung bậc tình cảm. Nhưng Joe từ xưa đến nay vốn không thích nói về cuộc sống riêng tư.
Và đây là một kỹ năng mà tôi không hề đánh giá thấp. Bởi thế, như tôi đã khẳng định từ đầu, biết lắng nghe là yêu cầu rất quan trọng. Giây phút của tình người! Danny đã tạo ra khoảnh khắc thiêng liêng ấy không phải từ sự cởi mở, hay từ những lời nói hay ho thú vị mà từ một tấm lòng biết chia sẻ và đồng cảm.
Nơi nào có con người thì nơi đó có đối thoại. Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy. Lỗi là ở chính chúng ta.
Rồi vỗ vai Don nói rằng: Ồ, Don đấy à? Gặp cậu ở đây tớ mừng quá! Hãy chuẩn bị trước xem bạn cần nói những gì, không cần nói những gì. Dù là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn.
Đồng hồ gõ 12 tiếng. Tôi há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ pha trò cho khán giả như thường lệ. Giờ thì có lẽ Boom-Boom đã yên tâm vì không còn thấy mắc nợ tôi nữa.
Song xét về yếu tố thứ ba thì ông quả là một người nổi bật. Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California. Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời.
George trả lời: Mỗi ngày tôi hút 10 điếu xì-gà, uống hai ly rượu mỗi trưa và thêm hai ly nữa vào buổi tối. Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?.
Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Ông bầu của đội bóng chày NewYork Yankee, Casey Stengel, vốn nổi tiếng là một người có nghệ thuật nói mơ hồ. Có một phương pháp cực kỳ hiệu quả: Bạn hãy nhờ một người nào đó đóng vai người phỏng vấn, còn bạn thì tập trả lời.
Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát. Chú ý xem họ có muốn nói gì hay không và sử dụng ngay câu hỏi của Henry Kissinger: Còn bạn, bạn nghĩ gì về vấn đề này?.