Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Đến chỗ học không phải để học.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.
Nhưng không phải sở thích. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Tôi và thằng em lại về.
Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Xuống nhà, ông nội vừa sang.