Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Hồn nhiên đến đáng thương.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.