Cách đây ít lâu, tôi có dịp gặp ông Robert Mayard Hutchinson, Hiệu trưởng Đại Học đường Chicago. Tôi vừa móc điện thoại lại, thì lại có người khác kêu. Nhưng hai tuần tôi chỉ ăn bánh và uống nước lạnh.
Bà có vẻ trách bạn sao lại sung sướng trước mặt bà. Hốt nhiên, tôi nghe tiếng âm nhạc. Nhờ vậy sách ông được đặc điểm là đầy đủ những truyện thiệt mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm sát.
Như thế, té ra cô Vallie Golden đã vô tình theo triết lý "giả hoá thiệt". Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôi không có cắc rưỡi để tiêu riêng.
Sống hay chết cũng chẳng cần nữa. Có cả ngàn người đàn bà như bà, có cả ngàn người đau ốm vì "lòng bạc bẽo" của kẻ khác, vì kẻ khác không săn sóc để họ sống cô độc. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu.
Sullivan mua một tấm thảm rạp hát của hai người mới lập. Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Tôi không cầu Thượng Đế giúp tôi; tôi đem tấm lòng thành kính cảm tạ Ngài; nhờ Ngài phù hộ mà tôi có năm đứa con khỏe mạnh, xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn.
Ông thường bị những ý nghĩ này dày vò ông. Nói thế có phải là tôi bênh vực một thái độ vô tư lự trước tất cả những nỗi khó khăn không? Không. Chẳng hạn, Herbert Spencer, một triết gia của thế kỷ trước, ở độc thân cho tới già tại một nhà trọ, đã làm cho mọi người ngán vì ông luôn luôn phàn nàn về thiếu ngủ.
Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều. Ông không sao trị được hai bệnh ấy, nên ông nhất quyết lợi dụng chứng mất ngủ của ông. Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn.
Do sự giúp đỡ người và do tình thương, tôi đã thắng ư tư và thói than thân trách phận. Viên kiểm lâm ngồi trên mình ngựa, gần những du khách, liền vui miệng kể cách sinh sống của các giống gấu, nhất là gấu Bắc Mỹ này. Tập quán 1: Đừng để trên bàn một thứ giấy tờ gì hết, trừ những giấy tờ liên quan tới vấn đề bạn đương xét
Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên hoặc bất bình vì tôi không tưởng tượng được một thế giới vắng mặt những hạng ấy". Bà quyết sẽ tìm cái vui trong tình cảm của bà: bà quyết ngắm sao. Tôi biết là nhờ kinh nghiệm chua chát và đau đớn.
Vì ông ấy gần như luôn luôn có lý. Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Bà dò xét những cử động, nhưng tính nết của lũ chó vô chủ, bà đứng hàng giờ ngắm mặt trời lặn, huy hoàng và rực rỡ ở bãi sa mạc, bà đi kiếm và tàng trữ những vỏ hến bị vùi sâu dưới cát hàng triệu năm trước, những di tích cuối cùng của thời kỳ mà bãi sa mạc này còn là đáy biển.