Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Chuyển sang máy mát xa. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Có bon chen bẩn, ác. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Có gì để thanh minh. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Bạn sẽ không trình bày nhiều. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Dù chỉ là một nhân vật. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.