Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Bạn còn phải sống dài dài.
Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Cô gái bảo: Vô duyên.
Có người cúi mặt bấm di động. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.
Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Rõ ràng phải đi trình báo. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.